Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Mà trùng hợp là cái khe cửa không lớn không nhỏ này lại được chuẩn bị cho đám học sinh ngồi cuối này.
Nhìn thấy chủ nhiệm lớp đang cúi người xuống quan sát qua khe cửa, ánh mắt Tô Bạch đảo qua, sau đó nháy mắt một cái, rồi nghiêng đầu sang chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra. Hắn có thể cảm giác được, sắp có đại sự xảy ra rồi.
Quả nhiên, cửa sau bị Đoàn Đông Phương dùng sức đẩy, phát ra một tiếng ầm, sau đó chỉ thấy khuôn mặt không cảm xúc của hắn đi tới trước mặt Hứa Lâm.
Cúi người xuống, Đoàn Đông Phương đem quyển tiểu thuyết trong gầm bàn của Hứa Lâm lấy ra, sau đó khép lại, dùng sức đập lên trên đầu Hứa Lâm.
Chỉ nghe một tiếng bốc, một quyển tiểu thuyết dày cộm tiếp xúc thân mật với cái đầu của Hứa Lâm.
Trước khi quyển sách chuẩn bị tiếp xúc với cái đầu của Hứa Lâm, Tô Bạch còn liếc mắt nhìn xem tên của quyển tiểu thuyết kia gì, là quyển 《Bại Hoại》 của Lục Đạo.
Trên bìa sách có viết dòng chữ: ta không phải anh hùng, ta là kẻ bại hoại, nhìn khắp thiên hạ không ai sánh bằng, kiêu ngạo vô cùng.
Nếu hỏi vào thời đại này, nam sinh trong trường thích nhất loại tiểu thuyết gì thì tuyệt đối có thể nói tiểu thuyết hắc đạo chiếm cứ một vị trí tuyệt đối.
Sau khi tan học, nam sinh tụ tập xung quanh, thảo luận nhiều nhất chính là Tạ Văn Đông, Diệp Vô Đạo, Quách Phi Vũ, Hạ Thiên, Hạ Vũ và những người khác.
Nhưng mà trong hai năm qua, có lẽ còn xuất hiện thêm hai cái tên nổi bật là Đường Tam và Tiêu Viêm.
Đấu La Đại Lục và Đấu Phá Thương Khung, hiển nhiên trở thành hai quyển tiểu thuyết huyền huyễn hot nhất trong thời đại này.
Sự việc vẫn chưa kết thúc.
Đoàn Đông Phương cầm sách, trực tiếp đi tới trước mặt Trương Tường, sau đó từ trong ngăn bàn của cậu ta lấy ra một cái điện thoại di động.
Ầm!
Quyển sách tiếp xúc thân mật cùng với cái đầu của Trương Tường.
Tiếp theo, ông ta lại mở ra cuốn sách giáo khoa toán bên cạnh Vương Uy, chỉ thấy ông ta dùng sức rũ một hồi, vài trang tiểu thuyết bị xé rách từ bên trong rớt xuống.
Ầm, quyển tiểu thuyết mạnh mẽ đập lên đầu Vương Uy.
"Còn nữa không?" Đông Phương Bất Bại trầm giọng hỏi.
"Không biết." Vương Uy cúi đầu nói.
"Không biết? Vậy mấy tờ giấy này cậu lấy từ chỗ nào?" Đông Phương Bất Bại nghe vậy tức điên lên.
"Em nhặt được từ dưới đất." Vương Uy nói.
"Tôi không cần biết là cậu có thật sự nhặt được hay không, đầu giờ chiều đem quyển tiểu thuyết hoàn chỉnh giao ra đây. Đừng tưởng tôi không biết các cậu làm những gì, thật sự cho rằng cất ở ký túc xá, sau đó xé vài chương đem vào lớp đọc, rồi nghĩ rằng nếu có bị bắt thì cũng không sao đúng không? Nếu cậu không giao quyển tiểu thuyết trước khi vào học trong buổi chiều thì cậu đừng có bước vào phòng học này "Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói.
Nói xong, hắn tiện tay tịch thu quyển tiểu thuyết, đi về hướng cửa ra vào. Nhưng vào lúc ông ta chuẩn bị bước ra ngoài thì ngừng lại, chỉ nghe ầm một tiếng, cuốn sách Bại Hoại trong tay ông ta không chút lưu tình đập lên đầu Tô Bạch.
Tô Bạch ngẩng đầu, có chút bối rối.
Hắn hình như là không làm gì hết mà!
Hắn không dùng điện thoại di động, cũng không xem tiểu thuyết, muốn bao nhiêu thành thật thì có bấy nhiêu thành thật.
Ơ, vì sao lại đánh mình?
"Thầy à, em không làm gì sai chứ?" Tô Bạch hỏi.
Đoàn Đông Phương nghe vậy, miễn cưỡng nở nụ cười rồi dùng sách đập thêm cái nữa, sau đó chỉ vào học sinh phía trước nói:
"Người khác đều nghiêm túc cẩn thận làm bài, còn em đang làm gì? Hai tay đặt ở trong tay áo, giống như là thiếu gia đang ngồi, em đến trường để học hay là đến hưởng thụ?
Nói xong còn chưa hết giận, lại đập thêm một cái, nói:
"Điểm kiểm tra học kỳ trước, môn ngữ văn đạt được 130 điểm, còn môn tiếng Anh thì sao chỉ có 12 điểm?
"Còn nữa, tôi đã nói trên lớp bao nhiêu lần rồi, viết văn tiếng Anh không cho phép dùng sách tham khảo. Trường chúng ta một khi phát hiện có học sinh dựa vào sách tham khảo để viết sẽ bị 0 điểm ngay, chuyện này tôi đã nhắc bao nhiêu lần? Vậy mà vẫn không nhớ được sao? Dù cậu chỉ giới thiệu tên tuổi trong đoạn văn cũng ki đến nỗi bị điểm 0.”
"12 điểm, xếp thứ nhất từ dưới đếm lên! Có thấy mất mặt không?”
"Quên đi, tôi cũng lười nói với cậu, cậu có thể thi đậu trường chuyên cấp 3 hay không thì liên quan gì tới tôi? Tôi không phải thí sinh, những năm này tôi nói với cậu quá nhiều rồi, ngược lại cậu chẳng chịu nghe.”
Nói xong, Đoàn Đông Phương rời khỏi phòng học.
Đoàn Đông Phương vừa đi, Tô Bạch thở dài, tiếp tục ngẩn người.
Tức giận?
Nếu như là kiếp trước, lúc này bị chủ nhiệm lớp khiển trách một trận như thế, lòng tự ái của tuổi trẻ nổi dậy, có thể sẽ có hơi tức giận.
Nhưng Tô Bạch lúc này, không có một chút ghét bỏ nào.
Bởi vì hắn biết, chủ nhiệm lớp Đoàn Đông Phương, đối với hắn chỉ tiếc mài sắt không thành kim.
Tô Bạch vừa tới Dục Hoa, thành tích trong tháng của những lần trước đều xếp vào top 10 trong lớp, rất được chủ nhiệm lớp yêu thích.
Nhưng từ khi lọt hố vào trong tiểu thuyết thì thành tích của hắn bắt đầu xuống dốc không phanh, trực tiếp từ top 10 trong lớp, rớt xuống hai mươi vị trí đầu từ dưới đếm lên, nếu như không nhờ có môn ngữ văn chống đỡ, thành tích của Tô Bạch thậm chí có thể xếp trong mười thứ hạng đầu đếm ngược.