Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Họ dừng xe bên đường, cũng đi theo lên núi, hai anh em Bạch Diệp và Bạch An An không dám mặc quần áo mới, mà thay đồ cũ, sợ bị cành cây làm rách.
Trước khi đi, Bạch Diệp đã tìm hiểu xem mộc hương trông như thế nào. Bây giờ khắp cả nước đều có loại cây này, nhưng vẫn là ở miền Nam nhiều hơn, ở đây không ai biết, nhất là bây giờ đang là mùa đông, lá rụng hết rồi.
Tìm kiếm mãi, cuối cùng Giang Hạo phát hiện ra một đống cây bụi bị nhổ cả gốc, gọi Bạch Diệp đến xem.
"Ơ, đúng là nó rồi." Bạch Diệp cười nói.
Đống này cũng phải mười mấy cây, to nhỏ đủ cả, ba người bắt đầu bẻ phần rễ.
"Em thấy lần sau anh cứ mua trên mạng cho lành, thế này đúng là mất công." Bạch An An nói.
Trên núi có gió, cô bé lạnh đến mức dậm chân liên tục.
"Anh cũng thấy thế." Bạch Diệp nói xong, ba người cùng cười lớn.
"Giá mà về sớm hơn thì tốt rồi, chúng ta có thể lên núi đập quả thông, còn có thể lấy thêm quả lê về." Giang Hạo nói.
"Nếu anh biết sẽ có kết quả như vậy này, thì hai tháng trước anh đã về rồi, còn có thể mang về mấy vạn tiền lương." Bạch Diệp cũng cảm thán.
"Anh bạn, nghĩ thoáng ra một chút, qua Tết cậu đi cùng tôi đến chỗ tôi làm, người ta bảo người sống thì phải biết di chuyển mà." Sáng nay lúc bán thịt kho, Giang Hạo đã biết chuyện Bạch Diệp gặp phải, vỗ vai cậu an ủi.
"Để sau hẵng nói." Bạch Diệp nói.
Nếu là trước đây, cậu chắc chắn sẽ đi theo người bạn thân này, nhưng bây giờ cậu đã có hệ thống, cuộc sống sau này nhất định sẽ rất thú vị, cậu rất mong chờ.
"Đi thôi, chừng này cũng đủ tôi dùng một thời gian rồi, tôi sắp lạnh cứng rồi."
Vừa lên xe khởi động, điện thoại Bạch Diệp bỗng nhiên reo.
Bạch Diệp nhìn thấy số điện thoại đó, thấy rất lạ, nhưng vẫn nghe máy.
Cậu nghĩ, biết đâu là tiểu lão bản gọi đến, kẻ đó nợ nần chồng chất, chắc chắn không dám dùng số điện thoại cũ nữa.
Nghe máy, là một giọng nói xa lạ, đối phương vừa nói, Bạch Diệp đã biết là ai.
"Anh Triệu, là anh à, hình như đây không phải số điện thoại anh đưa cho tôi hôm trước?" Bạch Diệp cười nói.
Người gọi điện cho cậu, chính là người đàn ông hôm đó bị tắc đường, đặt cơm hộp của cậu. Nếu không có anh ta gọi cơm hộp, thì cậu cũng không thể kiếm được hơn một nghìn tệ, Bạch Diệp có ấn tượng khá sâu sắc với anh ta.
"Ha ha ha, cậu Bạch, cậu khỏe không? Điện thoại tôi hết pin rồi, tôi đang dùng điện thoại của ông chủ tôi."
"Tôi khỏe, tôi khỏe. Anh có việc gì không?"
"Đúng là có một việc, tôi muốn nói với cậu, cậu nhất định phải giúp tôi nhé."
Đối phương kể lại sự tình, Bạch Diệp mới biết, thì ra là ông chủ hôm đó ăn cơm hộp cậu làm, muốn mời cậu đến giúp làm tiệc.
Đây cũng không phải chuyện gì khó, hơn nữa địa chỉ mà đối phương đưa cách chỗ cậu chỉ khoảng tám mươi cây số, lái xe hơn một tiếng là đến, cũng không phiền phức lắm.
Hơn nữa, giá mà đối phương đưa ra không hề thấp.
Làm mười lăm mâm cỗ, trả cậu năm nghìn tệ, lại còn không cần cậu chuẩn bị gì cả, cậu muốn làm món gì cứ nói tên, nguyên liệu gì đều do bên đó lo liệu.
Điều này cũng khá ổn, một bữa tiệc cùng lắm chỉ mất một ngày, cho dù đến đó trước một ngày, thì cũng chỉ mất hai ngày, mà được những năm nghìn tệ!
Chỉ có một điều cậu không hiểu, tay nghề của cậu cũng không xuất sắc lắm, sao đối phương lại bảo cậu đến chuẩn bị tiệc?
Tính ra, đối phương cũng chỉ ăn ba món cậu làm, chẳng lẽ ba món đó có gì đặc biệt?
Bạch Diệp nghĩ sao nói vậy. Nhưng đối phương cũng không nói rõ được, chỉ nói nếu cậu đồng ý, thì ngày mai đến đó, đến vào buổi sáng, bữa tiệc tổ chức vào buổi tối, ở lại đó một đêm, hôm sau về cũng được.
Bạch Diệp suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Ngoài chuyện năm nghìn tệ ra, còn có nhiệm vụ mà hệ thống đột nhiên giao cho.
【 Ding. Nhiệm vụ ngẫu nhiên (5), nhận làm bữa tiệc, đồng thời đạt được một trăm hai mươi điểm hài lòng. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng tiền mặt cực lớn, đồng thời còn rơi vật phẩm quý hiếm ngẫu nhiên. Nhiệm vụ thất bại, sẽ bị trừ số tiền hiện có ngẫu nhiên. Độ khó ★★★☆】
Ngay khi nhiệm vụ xuất hiện, Bạch Diệp tròn mắt, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy loại ba sao đặc ruột một sao rỗng ruột. Hỏi hệ thống mới biết đây gọi là ba sao rưỡi.
Không chỉ phải nhận làm bữa tiệc này, mà còn phải nhận được đánh giá tốt. Xem ra độ khó của nhiệm vụ này không nhỏ. Nhưng tương ứng, phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ rất hậu hĩnh.
Chuyện này khiến Bạch Diệp suy nghĩ mãi cho đến khi về đến nhà.
Vì lát nữa còn phải đưa Giang Hạo về, nên Bạch Diệp không lái xe vào nhà, mà dừng ở cổng lớn.
Ba người xách nửa túi mộc hương vừa vào nhà, đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.
Mùi thịt kho thì không ngửi thấy từ gian chính, mùi thơm này là từ khung gà kho.
"Thơm quá." Bạch An An lau khóe miệng, cảm thấy nước miếng sắp chảy ra.
Bạch Diệp và Giang Hạo cũng không khá hơn là bao.
Cả căn nhà toàn mùi thơm, ai mà chịu nổi.
"Vừa hay bắc ra khỏi bếp, hai đứa ăn thử mùi vị đi, mẹ đi nấu cơm đây." Khương Lan vừa nói, vừa vớt ra một chậu khung gà, đặt lên bàn nhỏ trên giường đất.
Bạch lão gia còn lấy rượu ra, mời Giang Hạo uống rượu.
Bạch Diệp không được uống nhiều, nhưng Giang Hạo thì không sao, chàng trai này từ hồi học cấp ba đã uống được khá nhiều.