Bắt Đầu Hợp Hoan Tông, Ta Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mệnh Mạch

Chương 2. Đẹp không phải là lý do để ngươi lừa ta

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ai ngờ một vị tiên tử trông có vẻ thân phận rất cao lại vừa mắt hắn, phá lệ cho hắn bái nhập tiên môn.

Sau khi vào Hợp Hoan Tông, Lâm Phong Miên mới phát hiện Hợp Hoan Tông hình như có chút không đứng đắn!

Đây là một môn phái song tu, chú trọng âm dương hòa hợp, song tu để tăng tiến.

Lâm Phong Miên cũng kích động không thôi như bao nam đệ tử khác, chăm chỉ tu luyện, mong chờ được sư tỷ triệu kiến.

Khảo hạch có qua hay không không quan trọng, chủ yếu là muốn được gần gũi với các sư tỷ đẹp tựa thiên tiên, tìm hiểu tường tận lẫn nhau một chút.

Nhưng không biết tại sao, mãi mà chẳng có ai gọi hắn lên Hồng Loan Phong, trong khi những gương mặt quen thuộc bên cạnh đều đã tiến vào nội môn.

Thời gian trôi đi, hắn phát hiện một sự thật kinh hoàng.

Những đệ tử đã vào nội môn, hắn chưa từng gặp lại bất kỳ ai, dù cho thân thiết đến mấy.

Chuyện này thật kinh hãi, những nam đệ tử được gọi là đã vào nội môn kia đâu rồi?

Lâm Phong Miên cuối cùng cũng phát hiện có điều không ổn.

Mình hình như đã sa vào hang cọp rồi!

Thời gian trôi đi, người bên cạnh hắn đã thay đổi hết lứa này đến lứa khác.

Nhưng vẫn không có ai gọi Lâm Phong Miên đi "khảo hạch".

Hắn cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến nữ tử đã đưa mình nhập môn, nhưng người đó dường như đã hoàn toàn quên mất hắn.

Dần dần, các sư tỷ của Hồng Loan Phong cũng phát hiện ra sự đặc biệt của Lâm Phong Miên, bắt đầu nhờ hắn giúp làm việc vặt.

Cái gọi là làm việc vặt, chính là xử lý những thi thể bị hút khô.

Lâm Phong Miên cứ như vậy mà khám phá ra chân tướng của cuộc khảo hạch.

Lúc đó hắn bị những cái xác khô đáng sợ kia dọa cho hồn bay phách lạc, nhưng bây giờ...

Đã chết lặng rồi.

Lâm Phong Miên nhìn những ngôi mộ đất khắp hậu sơn, không khỏi có cảm giác thỏ chết cáo buồn.

Muốn thành tiên ư? Bây giờ e là tro cốt cũng đã tan biến rồi.

Toàn là những nam tử trai tráng, đã ngần này tuổi rồi, còn tu tiên cái nỗi gì?

Nhà ai tuyển đệ tử mà không bồi dưỡng từ nhỏ?

Nhưng bây giờ hối hận cũng vô dụng, vẫn là nên nghĩ cách giữ lại cái mạng nhỏ của mình trước đã.

Mặc dù nói chung các sư tỷ của Hồng Loan Phong sẽ không hút cạn tinh khí của rau hẹ trong một lần, nhưng Liễu Mị lại là một trong hai ngoại lệ.

Tỷ lệ vượt qua khảo hạch của nàng cực cao, nói cách khác, song tu với nàng là cửu tử nhất sinh!

Lâm Phong Miên tức tốc chạy về Thanh Cửu Phong, giữa những lời trêu chọc đầy ẩn ý của đám nam đệ tử hâm mộ, hắn trở về phòng mình.

Hắn hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến đám người tinh trùng thượng não này, một đám ngốc tử chết đến nơi mà không biết.

Cái tên Thanh Cửu Phong này quả thật không đặt sai, đám người này chẳng phải là một đám rau hẹ cắt rồi lại mọc hay sao?

Bây giờ thì hay rồi, cái rau hẹ già như mình cũng sắp bị cắt.

Lâm Phong Miên vội vàng lấy ra một miếng ngọc bội song ngư từ dưới gối, vẻ mặt như anh hùng sắp ra pháp trường.

Đây là một khối ngọc bội âm dương hình hai con cá ngậm đuôi nhau, bên dưới còn có một mặt dây chuyền khắc một chữ Tuyết, chính là bảo vật gia truyền của hắn.

Ba tháng trước, lúc hắn chôn xác đã làm bị thương ngón tay, vô tình để máu dính vào ngọc bội này.

Hắn tuy từ trong đó nhận được một bộ công pháp quỷ dị, nhưng cũng từ đó mà liên tục gặp ác mộng, khiến hắn khổ không kể xiết.

Cuối cùng Lâm Phong Miên cũng tìm ra ngọn nguồn, vứt khối ngọc bội đeo từ nhỏ này xuống gầm giường mới không còn gặp ác mộng nữa.

Nay mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Phong Miên cũng chỉ đành còn nước còn tát, đeo ngọc bội lên cổ rồi nằm xuống.

Hắn liên tục cầu nguyện, tỷ tỷ ơi, mấy ngày nay người nhất định phải ở đây đấy!

Người không ở đây, là ta lạnh ngắt rồi đó.

...

Khi hắn nhắm mắt, một luồng sáng từ ngọc bội trên người Lâm Phong Miên lóe lên, một tầng sương đen bao phủ lấy hắn.

Hắn tiến vào một dòng sông đen ngòm chảy xiết không ngừng, liên tục ngược dòng mà đi, cuối cùng xuất hiện ở một bãi sông.

Bên sông, một nữ tử tuyệt sắc mặc bạch y đứng bên dòng sông đen, như một tiên tử thoát tục, phong thái trác tuyệt.

Nữ tử tuyệt sắc lạnh lùng nhìn Lâm Phong Miên bay ra từ trong nước, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại.

Lạc Tuyết giơ thanh trường kiếm cổ phác trong tay lên, lạnh giọng nói: "Yêu ma, ngươi lại đến rồi!"

Kết quả, yêu ma trong mắt nàng lần này lại rất dứt khoát, không còn ăn nói khinh bạc, động tay động chân như trước, mà chắp tay cúi người hành lễ.

"Tiên tử tỷ tỷ, kiếm hạ lưu nhân!"

Lạc Tuyết có chút ngẩn người, yêu ma này lại giở trò gì nữa đây?

Ba tháng trước nàng bắt đầu bị kéo vào nơi này, ngoài dòng sông đen chảy xiết và bóng tối vô tận, chính là nam tử cổ quái trước mắt.

Nam tử này vừa vào đã nhìn chằm chằm vào mình, miệng thì lẩm bẩm mộng xuân này thật quá, không biết cảm giác ra sao.

Ghê tởm nhất là còn muốn động tay động chân với mình, nàng đã dứt khoát một kiếm chém chết tên đăng đồ lãng tử này, quả nhiên liền rời khỏi đây.

Nhưng không lâu sau, nam tử này lại quay trở lại, miệng thì luôn mồm mắng chửi bất công.

Nàng phiền không chịu nổi, mỗi lần đều một kiếm tiễn hắn về tây thiên, cuối cùng tâm ma cổ quái này cũng biến mất.