Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nàng đưa tay nắm lấy thanh Trấn Uyên Kiếm trong tay, đột nhiên rút kiếm chém một nhát về phía dòng sông đen trước mặt, kiếm khí như cầu vồng, vô cùng sắc bén, chém tan sóng gió.
Lâm Phong Miên giật nảy mình, đến khi hoàn hồn thì Lạc Tuyết đã tra kiếm vào vỏ, như thể chưa từng rút kiếm.
"Chiêu này gọi là Bạt Kiếm Thức, đơn giản chứ? Học được chưa?"
"Đơn giản?"
Lâm Phong Miên cũng lười cãi, bực bội nói: "Làm sao mà học được!"
"Nhưng ta học với sư phụ cũng như vậy mà, không phải rất đơn giản sao?" Lạc Tuyết ngơ ngác nhìn hắn.
Lâm Phong Miên có cảm giác muốn hộc máu.
Người so với người, tức chết người!
"Có thể chậm hơn một chút không?"
"Vậy ta làm chậm hơn một chút, ngươi nhìn cho kỹ nhé!"
Một đạo kiếm quang lại lóe lên rồi biến mất, Lâm Phong Miên cạn lời nói: "Có chiêu nào đơn giản hơn không?"
Sau khi Lạc Tuyết thử thêm vài lần mà nàng cho là rất đơn giản, ánh mắt nhìn Lâm Phong Miên có chút đồng cảm.
Lâm Phong Miên cố nén cơn tức muốn chửi người, cạn lời nói: "Ta thừa nhận, thiên phú của ta rất kém."
Lạc Tuyết vội xua tay: "Ta không có ý đó, hay là ta chia Bạt Kiếm Thức thành bốn bước: dưỡng kiếm, xuất kiếm, bạt kiếm, thu kiếm, ta dạy ngươi bước đầu tiên trước nhé."
Lâm Phong Miên cũng chỉ đành gật đầu, ai bảo thiên phú của mình kém chứ?
Lạc Tuyết lại dạy hắn cả buổi trời mới dạy được hắn thế nào là dưỡng kiếm, khiến Lâm Phong Miên nhận ra sự khác biệt giữa người với người.
Cuối cùng Lạc Tuyết ở một bên nghiên cứu Tà Đế Quyết, còn hắn thì ở một bên luyện tập dưỡng kiếm.
Cái gọi là dưỡng kiếm, thực ra chính là tích tụ kiếm khí, giống như thuốc súng, nén lực lượng trong cơ thể, để có thể tung kiếm chém giết kẻ địch trong nháy mắt.
Lâm Phong Miên hiểu đạo lý, nhưng luyện tập lại khó hơn lên trời.
Đúng lúc này, không gian này bắt đầu trở nên không ổn định, dường như sắp sụp đổ.
Lạc Tuyết vội vàng chạy tới, nói cho hắn biết những gì mình nghiên cứu được về Tà Đế Quyết, lại cẩn thận chỉ cho hắn các yếu điểm tu luyện.
Lâm Phong Miên vội vàng ghi nhớ, chưa kịp hỏi thêm thì không gian đã sụp đổ.
Hắn giật mình tỉnh giấc, mới phát hiện bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, đã là ngày hôm sau.
Hắn sờ lên cổ, may quá, lần này không bị một kiếm chém đầu.
Đây là lần đầu tiên hắn bị không gian màu đen kia đuổi ra, thì ra cũng có giới hạn thời gian.
Lâm Phong Miên cẩn thận nhớ lại những yếu lĩnh công pháp mà Lạc Tuyết đã nói, lập tức cảm thấy những chỗ trước đây không hiểu bỗng nhiên thông suốt.
Hắn tu luyện lại theo quỹ đạo mà Lạc Tuyết đã chỉ, quả nhiên những chỗ trước kia không thuận lợi giờ đều thông suốt, không chút trở ngại.
Xem ra vị đại lão Lạc Tuyết này quả nhiên vẫn đáng tin cậy!
Hắn mất cả một buổi sáng để tu luyện lại tầng thứ nhất của Tà Đế Quyết, nhưng tu vi không tăng mà còn giảm.
Tu vi đỉnh phong Luyện Khí tầng năm của Lâm Phong Miên bị Tà Đế Quyết nén lại, trở nên cô đọng hơn.
Nhưng điều này không những không khiến hắn cảm thấy thực lực mình giảm sút, mà ngược lại còn có cảm giác lực lượng tràn trề.
Tuy thực lực tiến bộ khiến hắn rất vui, nhưng hắn lại có chút bất an, vì hắn đã mấy ngày liền không gặp Hạ Vân Khê.
Dù biết là không nên, nhưng Lâm Phong Miên vẫn đứng dậy đi về phía Thanh Loan Phong.
Hạ Vân Khê đã nói với hắn, nếu muốn tìm nàng thì cứ lấy cớ đưa đồ giúp Liễu Mị là được.
Đến bên ngoài Thanh Loan Phong, sau khi hắn trình bày mục đích đến thì bị chặn lại ngoài cửa.
Nữ đệ tử gác cổng nhìn Lâm Phong Miên từ trên xuống dưới, cười nói: "Vị sư đệ này cứ giao đồ cho ta là được, ta sẽ chuyển giúp."
Lâm Phong Miên nhíu mày: "Nhưng Liễu sư tỷ dặn phải tự tay giao cho Hạ sư muội, sư tỷ, việc này..."
Nữ đệ tử kia cười nói: "Liễu sư tỷ có lẽ còn chưa biết, Hạ sư muội hiện đang bị cấm túc, có đồ gì cứ giao cho ta là được rồi."
Lâm Phong Miên giả vờ tò mò hỏi: "Không biết Hạ sư muội đã phạm lỗi gì? Mà phải bị cấm túc?"
Trong mắt nữ đệ tử kia lóe lên một tia nghi ngờ, lạnh lùng nói: "Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, ngươi thật sự đến đưa đồ sao?"
Lâm Phong Miên trong lòng kinh hãi, lấy ra một miếng ngọc giản mà Hạ Vân Khê đã đưa, cười làm lành: "Đương nhiên rồi, tiểu nhân chỉ tò mò thôi."
Nữ đệ tử kia thấy quả thật có ngọc giản, cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói: "Ừm, ta sẽ chuyển giúp, ngươi đi đi, nhớ giữ mồm giữ miệng."
"Tiểu nhân hiểu rồi, vậy làm phiền sư tỷ."
Lâm Phong Miên liên tục cười làm lành, không dám ở lại thêm, cũng không dám hỏi han gì nữa, vội vàng rời đi.
Trên đường đi, lòng hắn không ngừng lo lắng, không ngừng suy nghĩ miên man, có chút bồn chồn bất an.
Trở lại Thanh Cửu Phong, hắn rót một ấm trà lạnh uống cạn, mới bình tĩnh lại được một chút.
Khả năng lớn nhất Hạ Vân Khê bị cấm túc là do trộm lệnh bài hoặc cảnh giới sa sút, mà cả hai chuyện này đều liên quan đến mình.
Chỉ không biết hình phạt của Hợp Hoan Tông dành cho nàng có nặng không?
Nàng có khai ra mình không?
Lâm Phong Miên không khỏi lo lắng, lo cho Hạ Vân Khê mà cũng lo cho cả mình.
Hạ Vân Khê là đệ tử đích truyền, nàng thiên phú dị bẩm, có xảy ra chuyện gì thì nhiều nhất cũng chỉ bị phạt một chút.