Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Người tiếp theo, Bạch Du!" Giáo viên chủ nhiệm gọi to.
"Cố lên, Du Đầu Gỗ." Khổng Văn không giống những người cười đùa khác: "Tôi đang chờ cậu cùng đến Nam Đại đấy."
Bạch Du đáp lại bằng cách gật đầu kiểu Áo Đặc.
Hắn bước vào phòng Khải Linh.
Khác với dự đoán về một căn phòng công nghệ cao, đây là một căn phòng rộng rãi màu trắng tinh chỉ có một chiếc bàn.
Trên bàn đặt khoảng hơn mười công cụ khác nhau, có vũ khí lạnh, có súng ống, cũng có sách vở, thậm chí còn có...
"Ghế gấp?"
"Dao mổ lợn?"
"Bật lửa?"
Toàn là những thứ lung tung gì vậy? Bắt hắn cắn bật lửa để làm trò cười sao?
Người đánh giá ở bên cạnh giới thiệu: “Cậu có thể chọn bất kỳ vật phẩm nào trong số đó cầm trên tay... Nhớ kỹ, chỉ được chọn một cái."
"Chọn ngẫu nhiên?"
"Đúng vậy, chọn một cái cậu thấy thuận mắt nhất."
Bạch Du nhìn về phía các vật phẩm trên bàn, tập trung tinh thần, nín thở quan sát.
Hắn chú ý thấy có chút ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ các vật phẩm... Hầu như vật nào cũng có, nhưng mức độ sáng không giống nhau. hắn chọn một hòn đá đen có ánh sáng khá mạnh, rõ ràng đã qua mài dũa, một bên sắc bén, có vẻ là một loại đá lửa.
Ngay khi chạm vào hòn đá, bên tai truyền đến một tiếng ù ù.
Khi hắn nắm chặt hòn đá, xung quanh bỗng tối đen, phía trước đột nhiên xuất hiện một ông già tóc bạc phơ.
Đối phương giơ cao một chiếc rìu, liên tục chém xuống mặt đất, mỗi lần chém đều kèm theo tia lửa bắn tung tóe, những tia lửa bay ra hóa thành ngọn lửa, ngọn lửa mãnh liệt như pháo hoa lan tỏa rồi nổ tung.
Ngọn lửa lập tức nuốt chửng ý thức của Bạch Du, hắn mơ hồ thấy chiếc rìu đó chém thẳng vào đầu mình.
Cảnh tượng này chỉ kéo dài chưa đầy mười giây.
Ngọn lửa bùng nổ đó hình thành những chữ vô cùng rõ nét trong tầm mắt, như thể được khắc bằng lửa.
[Cổ vật: Toại Thạch phủ]
[Anh linh một sao: Điểm Hỏa Lão Giả*]
*ông già đốt lửa
[Trạng thái: Hoàn hảo]
Bạch Du vừa nắm chặt hòn đá liền nghe thấy một tiếng động, tiếp theo hòn đá bắt đầu rung động, một lực đẩy từ chối truyền đến từ hòn đá.
Ánh sáng trắng bùng nổ, lòng bàn tay như có pháo nổ, hắn không giữ được hòn đá, buông tay ra, hòn đá rơi xuống bàn, phát ra một tiếng keng, hình dạng không đều lăn trên mặt bàn.
[Khế ước thất bại]
[Tàn ảnh anh linh đã trở về lịch sử]
[Khế ước anh linh đã được ghi lại, hiện tại 1 lần]
... Chuyện gì đã xảy ra?... Ai đang nói trong đầu mình? Bạch Du vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Người đánh giá phía trước đã mở sổ tay bắt đầu ghi chép: "Thiên phú bạch sắc... Cầm di vật thánh nhân khoảng mười bảy giây, ghi nhận ý chí lực là tốt."
Hắn nói: "Vất vả rồi, thiên phú của cậu đã được kích hoạt, tin rằng cậu cũng đã nhận ra... Cụ thể là gì, chúng tôi sẽ không hỏi."
"Tuy thiên phú bạch sắc rất khó trở thành Siêu Phàm giả, nhưng vẫn có thể vào các chuyên ngành văn khoa liên quan đến Siêu Phàm, trở thành một nhà nghiên cứu, đừng lo lắng, cậu vẫn có tư chất để cống hiến cho Đại Hạ."
"Chúc mừng cậu, cậu có thể rời đi từ cánh cửa bên trái."
Bạch Du đẩy cửa, rời khỏi từ cánh cửa bên trái, trong quá trình đi qua hành lang, hắn vẫn đang nhìn lòng bàn tay, có chút mơ hồ.
Trước đây nghe người khác nói, khi thức tỉnh thiên phú, bản thân sẽ nhận ra cách sử dụng.
Nhưng hiện tại hắn vẫn chưa hiểu thiên phú là gì.
Chẳng lẽ cũng giống như siêu năng lực bảo đảm của mình... cũng là loại cần từ từ khám phá cách sử dụng?
Bước ra khỏi hành lang, trên khoảng đất trống trước sân trường, những học sinh vừa kết thúc bài kiểm tra đang tụ tập thảo luận điều gì đó. Có người biểu cảm thất vọng, cúi đầu ủ rũ, có người hớn hở vui mừng, khuôn mặt như muốn nói "Tôi muốn khoe khoang".
Tô Nhược Ly đang trả lời câu hỏi của những người khác, thấy Bạch Du bước ra liền thoát khỏi đám đông.
"Ở đây này."
Nàng gọi một tiếng, rồi nhanh chóng chạy lại, mang theo nụ cười nhiệt tình và chu đáo.
"Tình hình thế nào? Có suôn sẻ như tiểu thư Nhược Ly nói không?"
Nụ cười ngọt ngào khiến người ta không biết trả lời thế nào, Bạch Du lại một lần nữa rơi vào trạng thái đơ ra.
Hán đáp: "Thiên phú của tôi là 'chuyên cần khổ luyện' cấp bạch sắc, có lẽ không thể vượt qua kỳ thi võ được."
Trả lời thuận miệng, thậm chí không rõ vì sao mình lại trả lời như vậy... Mà nói, 'chuyên cần khổ luyện' là thiên phú gì chứ? Bạch Du cảm thấy lúc này mình như một con thuyền, trôi theo dòng nước, một cảm giác tách rời từ ý thức trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Nụ cười ngọt ngào của Tô Nhược Ly cứng đờ một chút, cô cúi đầu: "Vậy sao..."
Rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên, nắm tay động viên: "Thời gian còn nhiều, có lẽ lần Khải Linh tiếp theo sẽ có lựa chọn tốt hơn cũng nên?"
Bạch Du gật đầu, im lặng đáp lại.
Hắn không phải không muốn nói chuyện, mà là cơn đau đầu trở nên dữ dội hơn, cảm giác đau nhói và khó chịu trong đầu trở nên mạnh mẽ hơn một chút.
Cảm giác này vẫn luôn tồn tại trước đó, như thể luôn mặc một bộ quần áo không vừa vặn, có cảm giác căng chặt như mặc áo len ngược, giờ đây trở nên mạnh mẽ hơn, như thể sợi len trên áo thắt chặt lại, đang siết cổ.
Tầm nhìn đột nhiên mờ đi và tối sầm lại, Bạch Du ngã người về phía trước.
Bịch! Đầu đập vào vật cứng, phát ra âm thanh vô cùng giòn tan.
Hắn ôm trán, ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, bất ngờ phát hiện mình đã đập đầu vào mặt bàn.
Bên cạnh có bạn học thấy cảnh này, cười phá lên: "Cậu không sao chứ, đột nhiên lấy đầu húc bàn làm gì vậy? Đầu cứng quá à?"
Tiếng cười ha hả không ngừng, cả lớp học tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
Nhưng Bạch Du không cười nổi, trong lòng hắn dâng lên từng đợt hàn ý, lưng lạnh toát, như thể bị bàn tay vô hình của ma quỷ vuốt ve.