Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Người mặt thỏ xua tay: “Đương nhiên ta và Khôi đại nhân không phải một cặp rồi. Nếu người trong Ám Hà mà thành hôn thì phải lùi lại làm một số việc trong nội điện, rất ít khi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ.”

“Thế nếu chưa thành hôn mà chỉ là yêu mến đơn thuần thì sao?” Bạch Hạc Hoài lại hỏi.

“Khôi đại nhân mà yêu người khác à? Ta cảm thấy hắn chẳng thích ai cả, cũng chẳng ghét ai, đúng là chán chết, nhưng lại chán tới mức thú vị.” Người mặt thỏ suy nghĩ một hồi rồi nói.

“Vì sao đã chán rồi lại còn thú vị?” Bạch Hạc Hoài lấy làm khó hiểu.

“Trông xấu xí thì chán chết tức là chán chết, tuấn tú thì chán chết là một loại thú vị khác.” Người mặt thỏ gật đầu: “Chắc thế, không sai đâu.”

Bạch Hạc Hoài kinh ngạc, tiếp đó cười nói: “Tỷ tỷ nói rất đúng, rất có lý. Nhưng vị Khôi đại nhân kia từ đầu đã như vậy à?”

“Đúng vậy, ít nhất khi ta gặp hắn, hắn đã như vậy rồi. Hắn khác với những người ra khỏi lò luyện kia, không đúng, phải nói là hắn khác với tất cả mọi người trong Ám Hà.” Người mặt thỏ trả lời.

Bạch Hạc Hoài khẽ nhíu mày: “Lò luyện? Chẳng lẽ trước đây Khôi đại nhân là kẻ vô danh?”

Người mặt thỏ đang ăn bánh hoa quế bỗng đờ người, nghi hoặc nói: “Hình như ngươi biết rất nhiều điều về Ám Hà chúng ta?”

Bạch Hạc Hoài gãi đầu: “Tất cả đều là câu chuyện mà sư phụ kể cho ta, đúng rồi, tỷ tỷ tên là gì?”

Người mặt thỏ ăn xong miếng bánh hoa quế cuối cùng: “Ta tên là Mộ Vũ Mặc.”

,,,

Trong giấc mơ đen tối và dài dẵng.

Giấc mơ đó không có ánh sáng, không có người, chỉ có âm thanh. Tiếng kêu khóc thảm thiết tuyệt vọng, tiếng thút thít ai oán, tiếng cười âm trầm đáng sợ, đủ loại âm thanh tụ tập lại, khiến người ở trong đó như chìm vào địa ngục.

“Tà ma ngoại đạo!” Người đang mơ cao giọng quát lớn.

“Chúng ta là tà ma ngoại đạo, chẳng lẽ Ám Hà nhà ngươi là danh môn chính phái?” Một âm thanh pha lẫn cả nam nữ già trẻ vang lên từ khắp bốn phương tám hướng.

Chẳng qua chỉ là một số ma chướng, nâng đao lên chém là được, cũng như mỗi lần trước đây!

Người đang mơ khẽ cúi đầu, đặt tay lên trường kiếm bên hông, sau đó hắn ngây ngẩn cả người.

Trường kiếm đã đứt, chỉ còn chuôi kiếm.

Những âm thanh đó chậm rãi biến đổi thành từng bộ xương khô, đánh về phía hắn.

“Hây a!” Lão già mồ hôi đầy đầu quát khẽ một tiếng, tỉnh dậy khỏi giấc mộng, hắn nhoài nửa người dậy, đặt một tay lên thanh Miên Long Kiếm bên hông.

Đám người Bạch Hạc Hoài ở bên ngoài nghe tiếng quát này, vội vàng xoay người lao vào trong phòng, chỉ thấy đại gia trưởng để trần nửa người trên, thân thể cơ bắp cuồn cuộn, sát khí bừng bừng, khi ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt như ngọn lửa hừng hực.

Mộ Vũ Mặc vội vàng đảo mắt nhìn trong phòng, nhưng phát hiện không có dấu vết chiến đấu, trên trần nhà cũng không có dấu hiệu tổn hại gì, cô nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”

“Ra ngoài!” Đại gia trưởng quát khẽ.

Bạch Hạc Hoài vỗ vai Mộ Vũ Mặc: “Mộ tỷ tỷ ra ngoài trước đi, chắc là liều lượng thuốc mà ta dùng có vấn đề, để ta kiểm tra cho đại gia trưởng.”

Mộ Vũ Mặc nhìn đại gia trưởng một cái, gật đầu, lập tức lùi ra ngoài.

Bạch Hạc Hoài vung nhẹ cánh tay, ba mũi châm bạc nảy lên không trung, cô giơ ngón tay búng nhẹ, châm bạc lại cắm vào trước ngực đại gia trưởng. Đại gia trưởng theo đó thở một hơi dài, cuối cùng khí lực cũng phát tiết, thanh kiếm rơi xuống đất, đại gia trưởng tựa người vào tường, lau mồ hôi trên trán.

Bạch Hạc Hoài đi tới bên cạnh đại gia trưởng, cười nói: “Hóa ra là đại gia trưởng gặp ác mộng?”

Sắc mặt đại gia trưởng hơi hòa hoãn lại: “Hạc Hoài, đời này ngươi đã cứu bao nhiêu người?”

Bạch Hạc Hoài khẽ nhíu mày: “Làm sao mà nhớ được.”

“Đời này ta đã giết tám trăm ba mươi hai người. Cứ giết một người là ta ghi lại trong lòng, những người này thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của ta.” Đại gia trưởng chậm rãi nói. “Rất nhiều người ta còn không nhớ hắn là ai, nhưng tận đáy lòng có một âm thanh nói với ta, đây là người ta đã giết.”

Bạch Hạc Hoài suy nghĩ một chút: “Thế có phải theo thời gian trôi qua, trong giấc mơ sẽ càng ngày càng nhiều không?”

Sắc mặt đại gia trưởng thoáng chút âm trầm: “Ngươi nói là, ta già rồi?”

Bạch Hạc Hoài nở nụ cười, khoát tay áo: “Đại gia trưởng nghĩ nhiều quá rồi, đối với những thầy thuốc chúng ta, đây chỉ là thay đổi bình thường mà thôi.”

Đại gia trưởng lấy tẩu thuốc bên mép giường lên, châm thuốc lá trong đó: “Thật ra ta không sợ những giấc mơ như vậy, bất cứ lần nào trước đây, ta luôn cầm đao trong tay, chém tan giấc mơ đó thành từng mảnh. Ta đã giết bọn chúng một lần, đương nhiên cũng có thể giết bọn chúng lần nữa! Bất luận trong giấc mơ hay trong hiện thực đều không có gì khác biệt!”

Thời khắc này, sát khí đột nhiên lộ ra trên người đại gia trưởng khiến Bạch Hạc Hoài như nhìn thấy sát thần năm xưa, nhưng đến lúc đại gia trưởng hút thuốc, sát khí trên người lại nhanh chóng tiết ra, ông nói đầy ẩn ý: “Nhưng bây giờ, khi ta rút kiếm, kiếm của ta đã đứt.”