Ai Nói Không Có Linh Căn Không Thể Tu Tiên (Dịch)

Chương 1. Chịu Đủ Mọi Sự Bắt Nạt

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Thái dương vừa ló dạng, vạn vật hãy còn chìm trong tĩnh lặng.

Lưu Ly Kiếm Tông lại đón chào một buổi bình minh mới.

Một nam nhân trung niên với thân hình khôi ngô vạm vỡ, dẫn theo một đám tạp dịch, men theo đại lộ đá xanh thẳng tắp và rộng lớn, quay lưng về phía ánh dương đang lên, một đường đi về hướng tây.

“Gần đây giá của Linh Lung Trúc tăng vọt, nhân lực ở Thiên Trúc Lĩnh không đủ!”

“Hôm nay chúng ta đến Thiên Trúc Lĩnh để phụ giúp việc đốn tre! Đốn hạ một cây Linh Lung Trúc là có thể nhận được một lạng bạc, cơ hội như thế này không thể nào có được nhiều đâu...”

Gã nam nhân trung niên mày rậm mắt to, râu quai nón, mũi diều hâu, lại có đôi môi dày cộp, vừa nói chuyện vừa nhai đậu nành rang.

Đi ở cuối cùng trong đội ngũ tạp dịch là một thiếu niên gầy gò, mặt mũi hắn bầm dập, trên y phục còn hằn lên vô số dấu giày, so với những gã tạp dịch thân hình cường tráng phía trước, hắn trông thật lạc lõng.

Hắn tên là Phương Trần, năm nay mười lăm tuổi, cha mẹ đều đã qua đời, năm năm trước, hắn bị thúc thúc của mình bán cho một địa chủ trong trấn để làm một đứa trẻ chăn trâu, qua mấy lần chuyển tay rồi lại chuyển tay, cuối cùng hắn bị bán đến Lưu Ly Kiếm Tông để làm tạp dịch.

Hắn đặt chân đến Lưu Ly Kiếm Tông đã hơn ba năm có lẻ, nhưng lại mãi không thể tu luyện thành công, bởi vì hắn không có linh căn.

Ở thế giới này, muốn trở thành một tu sĩ, điều kiện tiên quyết là phải thức tỉnh được linh căn.

Linh căn chính là cầu nối để tu sĩ giao tiếp với ngoại giới, đẳng cấp của linh căn càng cao, tốc độ hấp thụ linh khí từ bên ngoài lại càng nhanh.

Không có linh căn, đồng nghĩa với việc không thể hấp thu linh khí từ bên ngoài, cũng tức là không cách nào tu luyện, đây là nhận thức chung của tất cả mọi người tại Man Hoang Giới, dù cho thần tiên hạ phàm cũng đành bó tay.

Vết thương trên mặt hắn là do sáng nay tranh giành màn thầu mà bị những tạp dịch khác đánh đập.

Tuy rằng tất cả đều là tạp dịch, nhưng những kẻ tạp dịch khác căn bản không coi hắn là con người, ngày thường không chỉ ném cho hắn những công việc cực nhọc nặng nề, mà còn thường xuyên chửi mắng, đánh đập hắn.

Hắn vốn tưởng rằng sau khi đến Lưu Ly Kiếm Tông làm tạp dịch, ít nhất sẽ không phải chịu cảnh đói khổ, thế nhưng môn phái tu tiên này lại hoàn toàn khác xa với những gì hắn tưởng tượng, từ khi đến đây, hắn vẫn luôn sống một cuộc đời còn thua cả heo chó.

Những con heo trong chuồng của phòng chăn nuôi trong tông môn, ít nhất mỗi ngày đều được ăn no, ngủ kỹ.

Đôi lúc hắn thực sự chỉ mong mình có thể biến thành một con heo, tốt nhất là một con heo đực, bởi vì heo đực gần như ngày nào cũng có heo cái bầu bạn, quả thực còn sung sướng hơn cả thần tiên.

Nửa canh giờ sau, Phương Trần và những người khác đã đến được chân núi Thiên Trúc Lĩnh.

Thiên Trúc Lĩnh, cao đến ngàn trượng, đỉnh núi quanh năm bị mây mù bao phủ, trên đó mọc lên đủ loại tre trúc khác nhau, nghe đồn số lượng lên đến hàng ngàn chủng loại, do đó mà được gọi là Thiên Trúc Lĩnh.

Dưới chân Thiên Trúc Lĩnh, có những dãy nhà được dựng lên bằng tre, phía trước là một khoảng đất cát trống trải, trên đó chất đống đủ loại tre trúc đã được đốn hạ.

Gã nam nhân trung niên dẫn Phương Trần và những người khác đến trước một căn nhà tre, một cước liền đá văng cánh cửa, lớn tiếng nói: “Tất cả vào trong chọn công cụ đi, chọn xong rồi thì lên núi làm việc!”

“Xông lên!”

Đám tạp dịch lập tức ùa vào trong nhà như một bầy ong vỡ tổ.

Phương Trần không chen vào, hắn biết rõ với thân hình còm cõi như que tăm của mình, nếu xông vào, có khả năng sẽ bị đám đông hỗn loạn giẫm đạp đến chết.

Hắn lặng lẽ đứng ở cửa, đợi cho tất cả mọi người đều đã ra ngoài mới bước vào.

Khi hắn nhìn thấy tình cảnh bên trong căn nhà, hắn không nhịn được mà muốn chửi thề.

Hắn vốn tưởng rằng trong nhà sẽ có rất nhiều đao cụ, dù sao thì đám người lúc nãy, gần như ai cũng vơ lấy vài ba cây đao chặt.

Nào ngờ bên trong chỉ còn lại một đống sắt vụn đồng nát, đừng nói là đao chặt, ngay cả những thứ có dính dáng đến chữ “đao” cũng không thể tìm thấy.

“Quá đáng lắm rồi!”

Phương Trần không nhịn được mà mắng thành tiếng, những kẻ kia đều là phường ma cũ, bởi vì đao dùng lâu sẽ bị cùn, nên chúng lấy thêm vài cây, đợi đến khi đao cùn thì không cần phải dừng lại để mài, cứ trực tiếp đổi một cây khác mà chặt tiếp, hiệu suất như vậy quả thực là tăng vọt.

Sau một hồi bới móc trong đống tạp vật, cuối cùng Phương Trần cũng tìm thấy một thanh trường kiếm loang lổ vết gỉ sét.

Thanh kiếm này toàn thân đen tuyền, chiều dài gần bốn thước, rộng chừng bốn ngón tay, rất nặng, ít nhất cũng phải trên trăm cân.

Phương Trần khẽ nhíu mày, một thanh kiếm nặng như vậy, hắn vung lên có chút khó khăn, nếu dùng nó để chặt tre, e rằng tre còn chưa đứt, bản thân hắn đã kiệt sức mà chết trước rồi.

Chương sau